Ép cung, dùng nhục hình tạo nên oan sai tại Sóc Trăng?
> Vụ án oan tầy đình được phát hiện Những vụ án oan sai được đưa ra ánh sáng phần lớn nhờ vào hung thủ thú nhận, và tất cả cùng chung một điểm cơ quan điều tra chủ quan duy ý chí cứ nghĩ mình biết chắc hung thủ và ép cung, dùng nhục hình với người bị oan sai. Thử hỏi, hiện tại còn bao nhiêu người đang ngồi tù oan, sai? Cơ quan tố tụng nước nhà nghĩ và hành động như thế nào về những oan sai nói trên. Sau đây là Thông tin về vụ án oan sai tại Sóc Trăng: Theo hồ sơ vụ án: Khoảng 4 giờ ngày 6-7-2013, những người đi làm đồng phát hiện thi thể ông Lý Văn Dũng (42 tuổi, ngụ tại địa phương, chạy xe ôm) gục chết trên con lộ thuộc ấp Lâm Dồ, xã Đại Ân 2. Chiếc xe máy của nạn nhân nằm ven lộ cách hiện trường không xa. Khám nghiệm tử thi, các ngành chức năng xác định nạn nhân bị đâm 7 nhát dao, trong đó có 1 vết dao đâm thẳng vào ngực và 1 vết từ trên đỉnh đầu đâm xuống. Bóp tiền và điện thoại di động của nạn nhân vẫn còn nguyên. Các ngành chức năng xác định nguyên nhân của vụ án có thể xuất phát từ hiềm khích cá nhân. Lập tức, Trần Hol (SN 1986), người từng liên quan đến vụ cố ý gây thương tích trước đó, được mời lên làm việc. Sau đó, 5 thanh niên khác là bạn bè của Hol cũng lần lượt bị công an mời lên làm việc rồi cùng bị tạm giam, khởi tố về tội “Giết người”, gồm: Trần Cua, Trần Văn Đỡ, Thạch Sô Phách, Thạch Mươl và Khâu Sóc. Riêng đối tượng nữ duy nhất trong vụ này là Nguyễn Thị Bé Diễm (quê quán Hậu Giang, làm nghề phục vụ quán nhậu tại thị trấn Lịch Hội Thượng, huyện Trần Đề) bị khởi tố về tội “Không tố giác tội phạm”. Vụ án tưởng chừng như đã xong, thậm chí ban chuyên án chuẩn bị nhận thưởng “nóng” thì bất ngờ vào giữa tháng 12-2013, Lê Thị Mỹ Duyên (ngụ TP Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang) đến Công an phường Bình Trị Đông, quận Bình Tân, TP HCM, đầu thú, thừa nhận chính cô và Nguyễn Kim Xuyến (ngụ thị trấn Trần Đề) đã giết ông Lý Văn Dũng với ý định cướp tài sản nhưng cướp không thành. Duyên khai cô và Xuyến có mối quan hệ đồng tính. Sau khi bỏ trốn lên TP HCM, do Xuyến có tình cảm với người khác nên Duyên đâm ra ghen tuông. Để trả thù, Duyên đi đầu thú với mong muốn cả hai cùng bị bắt giữ và cùng được ở bên nhau mãi mãi (!). Những lời khai của 2 đối tượng này tương đối phù hợp với hiện trường của vụ án. Cả Duyên và Xuyến đều bị tạm giam để phục vụ điều tra. Ép cung, dùng nhục hình? Trưa 1/3, Trần Hol kể ngay từ lúc bị công an mời lên làm việc, Hol đã chỉ ra nhiều chứng cứ ngoại phạm đối với bản thân anh trong đêm xảy ra vụ án. Tuy nhiên, các điều tra viên của Công an huyện Trần Đề vẫn một mực cho rằng Hol là hung thủ, thậm chí đánh anh. “Chuyển lên Công an tỉnh Sóc Trăng, tôi cũng bị đánh đến bất tỉnh... Do chịu không nổi, tôi khai nhận mình đã giết anh Dũng” - Trần Hol kể thêm. Tương tự, Thạch Sô Phách cũng kể: Lúc bị tạm giữ ở Công an huyện Trần Đề, anh bị 3 cán bộ công an thay nhau hỏi cung và đánh đập. Khi áp giải lên công an tỉnh, anh lại bị 4 cán bộ điều tra đánh tiếp. Do không chịu được nhục hình, anh cũng đã nhận tội. Anh Trần Văn Đỡ cũng bị như vậy.
Đôi mắt “khác thường” của Người học luật
Người học Luật có đôi mắt “khác thường”, sau đây là một số câu chuyện để minh chứng cho điều đó. 1/ Dương Chí Dũng chưa có tội Người thường: Dương Chí Dũng phạm phải hai tội là “Tham ô tài sản” và “Cố ý làm trái quy định nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng”. Người học Luật: Dương Chí Dũng chưa có tội. Vì “Không ai bị coi là có tội khi chưa có bản án kết tội của Toà án đã có hiệu lực pháp luật” (Căn cứ điều 9 Luật tố tụng hình sự 2003). 2/ Ông Nguyễn Thanh Chấn vẫn có tội Người thường: Ông Nguyễn Thanh Chấn được thả tự do sau 10 năm nghĩa là ông Chấn đã được giải oan và hiện tại ông Chấn vô tội. Người học Luật: Việc ông Chấn được thả tự do chỉ là “Quyết định tạm đình chỉ thi hành án đối với phạm nhân Chấn”, còn ông có bị oan hay không thì phải đợi TAND Tối cao giải quyết theo trình tự tái thẩm. Nên hiện tại ông Chấn vẫn có tội. 3/ Đám cưới chưa chắc đã nên vợ, chồng Người thường: Việc tổ chức đám cưới cho đôi “uyên ương” là nên vợ, chồng cho họ. Người học Luật: Việc tổ chức đám cưới không có giá trị pháp lý mà điểm quan trọng để xác định đôi “uyên ương” nên vợ, chồng là Giấy đăng ký kết hôn. 4/ Say rượu “làm bậy” xử nặng Người thường: Trong tình cảm người ta thường cảm thông cho những người say rượu. Người học Luật: Theo Bộ Luật Hình sự thì phạm tội trong trường hợp say rượu là tình tiết tăng nặng.
Gửi các điều tra viên vụ ông Nguyễn Thanh Chấn
Trước hết, xin chúc mừng các điều tra viên trọng vụ án ông Chấn dù tôi biết giờ đây, các anh đang vắt óc để làm sao bao biện, chối bỏ những gì các anh đã gây ra cho công dân lương thiện Nguyễn Thanh Chấn. Tôi chúc mừng các anh bởi ông Chấn đã không chết, tức là không bị tử hình và cũng không chết trong tù ngục mà hơn thế, ông Chấn còn được minh oan. Nếu ông Chấn bị tử hình hoặc chết trong tù, chắc chắn các anh, dù vô tình hay cố ý đều mang trong mình một trọng tội “trời không dung, đất không tha”. Ông Chấn sống sót trở về đã “cứu” cho lương tâm các anh (nếu có) nỗi ám ảnh suốt cuộc đời này. Thế nhưng giờ đây, ông Chấn đã gây cho các anh một “trở ngại”, đó là tố cáo các anh đã dùng nhục hình để ép cung. “Tất nhiên là phải chối” là bài báo của tác giả quen thuộc có bút danh Như Thổ, người đã nhiều năm gắn bó với ngành công an nên có thể coi đó như tiếng nói của người trong cuộc. Bài báo đã phân tích rất hay sự “tất nhiên là phải chối” này. Có lẽ, lý do để khép tội các anh có ép cung hay không chắc chắn là khó, rất khó bởi một câu quen thuộc: Chứng cứ đâu? Nói thẳng ra, đòi hỏi chứng cứ ở việc này là điều hài hước bởi nếu dùng nhục hình thì chỉ có các anh và ông Chấn biết. Ông Chấn bảo có, các anh bảo không. Còn vật chứng là các vết đánh đập, tra tấn thì thứ nhất, các anh thừa “ngón nghề” không để lại dấu vết. Vả lại qua 10 năm, vết sẹo chắc cũng đã liền da. Thế là nhân chứng không có, vật chứng cũng không có. Ông Chấn bảo có, các anh bảo không, trong khi chân lý lại chỉ có một. Nếu không khép tội được các anh thì phải khép tội ông Chấn vì đã… vu khống. Nói thế thôi chứ không phải không ai biết. Ông Chấn biết, các anh biết và trời xanh cũng biết còn dư luận thì càng biết. Đã có hàng vạn comment gửi về Dân trí cũng là hàng vạn ý kiến đều cho rằng có chuyện tra tấn ép cung. Vì vậy, tôi tin rằng 10 năm qua, nếu có dù chỉ một chút lương tri ít ỏi, thì từ sâu thẳm, lương tâm các anh không thể ngủ yên. Bởi cái tội “vu oan giá họa, bốc lửa bỏ tay người” nó lớn lắm, nó “tổn phúc” và “tổn đức” lắm. Các anh làm án nhiều, chắc các anh thừa biết, tội sát nhân không thoát khỏi lưới trời lồng lộng. Tôi nói điều này không là để thuyết phục các anh bởi làm điều đó nó ngô nghê. Các anh vốn là những chuyên gia trong lĩnh vực này. Tôi chỉ muốn nói lên những suy nghĩ chân thực của mình và chắc cũng là ý nghĩ của nhiều người. Đành rằng làm điều đó với các anh là điều quá lớn bởi đang trên đà danh vọng… Nhưng biết làm sao được, làm thì chịu, sai thì sửa và vay thì trả. Cuộc đời nếu nhìn ở một, hai hay thậm chí nhiều trường hợp thì tưởng như trời xanh không có mắt nhưng tổng thể một kiếp người thì trời luôn có mắt. Tâm anh đến đâu, tài anh đến đâu, trí anh đến đâu và phúc anh đến đâu thì được hưởng đến đấy. Giờ đây khi sự việc đã vỡ lở ra rồi, thật lòng dù biện hộ thế nào thì hình ảnh của các anh cũng tổn thương nghiêm trọng trong mắt bè bạn, đồng nghiệp và cả những người thân. Bởi khó có ai không hiểu rằng, chuyện các anh dàn dựng, ép cung là có thật. Nếu không tin tôi, các anh hãy thử nhìn những người xung quanh mà xem. Họ nhìn các anh hôm nay rất khác với các anh của ngày hôm qua. Và không chỉ thế, tôi nghĩ rằng chính các anh cũng nhận thấy mình thay đổi. Có thể nhỏ thôi, ví như các anh không còn nói to trong các cuộc họp hoặc mỗi khi gặp ai đó, các anh đều để ý xem thái độ của họ hôm nay đối với mình thế nào.., Có một bộ tộc có một tập tục rất hay, là khi một người nào đó phạm trọng tội mà tất cả mọi thành viên trong bộ tộc đó đều đồng ý tử hình thì y sẽ bị tha bổng. Lý do của họ là hãy để kẻ đó sống trong sự cô độc và nguyền rủa của mọi người. Điều này, còn ngàn lần đáng sợ hơn cái chết. Chợt nhớ câu tâm sự của Lý Nguyễn Chung sau khi tự thú, rằng “em cảm thấy nhẹ nhõm trong người” bởi suốt 10 năm qua, Chung luôn sống trong tâm trạng bị ám ảnh. Chung đã tự biến mình thành nhà tù giam cầm chính mình và giờ đây Chung hối cải. Đó là điều đáng quý trọng dẫu Chung có là kẻ sát nhân. Tiền tài, danh vọng là một tài sản nhưng sự thanh thản lương tâm cũng là một tài sản rất lớn. Con người ta sống trên đời chẳng ai trọn vẹn cả. Đừng để mỗi khi ốm đau hay tai nạn, lương tâm mình bị dằn vặt bởi câu hỏi “hay là tại bởi…” và cũng đừng để những khi như thế, người xung quanh buông lên một câu cảm thán có thể không nói thành lời: “Giời xanh có mắt!” Bài viết từ Dantri.vn, thật hay và đáng để chúng ta bình luận.
Điều để tất cả chúng ta cùng suy ngẫm …!!!...???
“Ơn Đảng, Chính phủ, tôi đã được trở về với gia đình. Ơn bố, mẹ sinh ra chỉ có một lần nhưng lần này, Đảng và Chính phủ đã sinh ra tôi lần thứ hai”. Đây là lời mà người tù oan Nguyễn Thanh Chấn tâm sự với một tờ báo ngay sau khi từ trại giam trở về nhà. Ông cảm ơn vì được hưởng những thứ đáng ra phải thuộc về mình từ rất lâu (do tạo hóa ban tặng), nhưng ông chỉ dám nghĩ đây là món quà từ Đảng và Chính phủ. … … Điều để tất cả chúng ta cùng suy ngẫm …!!!...???
NHẮM MẮT CŨNG BIẾT ÔNG CHẤN BỊ ÉP CUNG
> Nguyễn Thanh Chấn: Tự an ủi “ra tù là may lắm rồi!!!" Có ba nhóm trường hợp bị cáo nhận tội, bao gồm: - Thứ nhất, nhận tội vì bị cáo có tội. - Thứ hai, không có tội nhưng tự nguyện nhận tội (có thể nhận tội để che giấu tội phạm của người khác, mất niềm tin vào cuộc sống …) - Thứ ba, không có tội nhưng miễn cưỡng nhận tội (có thể bị uy hiếp về tinh thần hoặc bị đe dọa về thể xác … nên không thể không nhận tội). Như vậy, nhắm mắt cũng biết ông Nguyễn Thanh Chấn (người bị ở tù oan hơn 10 năm) thuộc nhóm trường hợp thứ ba. Bởi lẽ, nhóm trường hợp một không thể xảy ra, nhóm trường hợp hai thì càng không thể vì ông luôn kêu oan sau lúc nhận tội. “Sự kêu oan” của ông thể hiện rõ niềm tin vào cuộc sống, khao khát được tự do… đủ để chứng tỏ ông Chấn phải miễn cưỡng nhận tội. Tại sao phải miễn cưỡng nhận tội? Tất cả nằm ở hai chữ “ép cung”, ông Chấn cũng khai mình bị ép cung. Vậy mà các điều tra viên đều phủ nhận việc ép cung ông Chấn, rõ là nực cười, không ép cung tại sao ông Chấn nhận tội rồi kêu oan…
Người kiện đòi Nhà nước bồi thường không phải chịu án phí
Dân Luật hưởng ứng ngày “Pháp luật Việt Nam” (09/11/2013) Kinh chào các thành viên Dân Luật! BHT xin gởi bài viết tại mục này nhằm phổ biến một số điểm về Luật bồi thường trách nhiệm của Nhà nước Sở dĩ BHT chọn đề tài này là vì thời gian qua, một số trang đã đưa tin về việc Tòa bác yêu cầu đòi bồi thường của gia đình ông Vươn. Cuối tin có nội dung: “HĐXX yêu cầu gia đình ông Vươn phải nộp án phí với tổng số tiền hơn 23 triệu đồng” Thú thật, BHT cũng hoang mang và không hiểu chẳng lẽ luật lại quy định người dân yêu cầu nhà nước bồi thường lại có thể bắt người dân nộp án phí khi thua kiện hay sao? Chuyện nguyên đơn, bị đơn tranh chấp, bên nào thua kiện phải chịu án phí là bình thường trong tố tụng dân sự. Tuy nhiên, trong trường hợp giải quyết yêu cầu bồi thường trách nhiệm Nhà nước thì đây là trách nhiệm nhà nước phải làm, nếu bắt người dân phải tạm nộp án phí, mất án phí nếu bị bác yêu cầu thì thử hỏi còn ai dám đòi bồi thường nhà nước? Do vậy, BHT đã dành thời gian tìm hiểu và mừng là theo luật thì Người kiện đòi Nhà nước bồi thường không phải chịu án phí. Luật trách nhiệm bồi thường của Nhà nước được ban hành ngày 18/06/2009, có hiệu lực từ ngày 01/01/2010 Theo đó, trừ trường hợp việc bồi thường đã được giải quyết trong quá trình giải quyết khiếu nại, vụ kiện hành chính, Sau khi có văn bản xác định hành vi của người thi hành công vụ là trái pháp luật (trong hoạt động quản lý hành chính) hoặc có văn bản xác định người bị thiệt hại thuộc trường hợp được bồi thường (trong hoạt động tố tụng hình sự), Trong vòng 2 năm, người bị thiệt hại có quyền yêu cầu bồi thường. Yêu cầu bồi thường trước tiên sẽ gởi đến cơ quan có trách nhiệm giải quyết bồi thường (cơ quan của người thi hành công vụ) theo trình tự và thời hạn như sau: - Nhận đơn và thông báo thụ lý: 5 ngày làm việc - Xác minh thiệt hại: 20 – 40 ngày - Tổ chức thương lượng: trong vòng 30 ngày sau khi xác minh thiệt hại xong - Quá trình thương lượng: không quá 45 ngày - Ra quyết định giải quyết bồi thường: trong vòng 10 ngày sau khi kết thúc quá trình thương lượng * Nếu người đòi bồi thường đồng ý với quyết định: quyết định sẽ có hiệu lực sau 15 ngày, kể từ ngày người đòi bồi thường nhận được quyết định. Và sau khi quyết định có hiệu lực, người bị thiệt hại sẽ không còn quyền khởi kiện tại TA. * Nếu 10 ngày sau khi kết thúc quá trình thương lượng mà cơ quan giải quyết bồi thường vẫn không ra quyết định, hoặc nếu không đồng ý với quyết định, trong 15 ngày, người đòi bồi thường có quyền khởi kiện ra tòa án cấp huyện nơi cư trú, làm việc của người bị thiệt hại, hoặc, nơi thiệt hại xảy ra (có thể lựa chọn tùy ý). Khoản 2 điều 23 của Luật trách nhiệm bồi thường của Nhà nước quy định: Thủ tục giải quyết yêu cầu bồi thường tại Toà án được thực hiện theo quy định của pháp luật về tố tụng dân sự Khoản 2 điều 24 của Luật trách nhiệm bồi thường của Nhà nước quy định: Thủ tục giải quyết yêu cầu bồi thường trong quá trình giải quyết vụ án hành chính được áp dụng theo quy định của pháp luật về thủ tục giải quyết các vụ án hành chính Đặc biệt, điều 64 của Luật trách nhiệm bồi thường của Nhà nước quy định: 1. Khi thực hiện quyền yêu cầu bồi thường thiệt hại thuộc trách nhiệm của Nhà nước theo quy định của Luật này, người bị thiệt hại không phải nộp lệ phí, án phí và các loại phí khác. 2. Không thu thuế thu nhập cá nhân, thuế thu nhập doanh nghiệp đối với khoản tiền bồi thường mà người bị thiệt hại được nhận. Như vậy, trong trường hợp gia đình ông Đoàn Văn Vươn thực hiện quyền kiện đòi bồi thường thiệt hại do quyết định của UBND huyện Tiên Lãng gây ra thì họ hoàn toàn không phải đóng bất kỳ khoản phí nào. (Thủ tục thì theo tố tụng nhưng án phí thì theo Luật bồi thường trách nhiệm Nhà nước) Và liên tưởng tiếp, nếu ông Nguyễn Thanh Chấn được bồi thường do bản án oan sai, thì ông cũng không bị đánh thuế thu nhập cá nhân cho khoản bồi thường đó. Quay lại với bài báo về 23 triệu đồng tiền án phí của vụ khiếu kiện thì BHT hi vọng là các cơ quan chức năng cần có thông tin rõ và chính xác, để người dân không bị hoang mang hay hiểu sai về pháp luật như hiện nay. Rất cảm ơn các cô, chú, anh, chị, em đã đọc bài viết của BHT Nếu đồng ý với ý kiến của BHT, xin hãy nhấn vào nút like; hoặc nếu có bất kỳ ý kiến thảo luận nào xin hãy gởi bài tại đây. Ngoài ra, bài viết nhằm hưởng ứng ngày Pháp Luật Việt Nam, có mục đích public, vì vậy mọi người có thể tự do mang về trang nhà mình hoặc trang nhà khác mà mình tham gia để đăng bài nhé. Chúc cả nhà một ngày bình yên!
Không để oan sai và bỏ lọt tội phạm – chỉ là giấc mơ?
> “Vô tội + Tử hình = Chung thân” > Nguyễn Thanh Chấn: Tự an ủi “ra tù là may lắm rồi!!!" Bộ luật tố tụng hình sự 2003 quy định “không để lọt tội phạm, không làm oan người vô tội”, ý nghĩa rất hay song thực tế khó lòng giải quyết được. Hoạt động tố tụng là việc đi ngược dòng thời gian để tìm ra sự thật khách quan, song nhận thức của con người là có hạn nên một số trường hợp không thể hoặc chưa thể truy ra sự thật. Tuy nhiên, dưới sức ép không để lọt tội phạm dễ dẫn đến hiện tượng “giết nhằm hơn bỏ sót”, vậy là oan sai lại xảy ra. Nguyễn Thanh Chấn (ở tù oan hơn 10 năm) là một điển hình của việc này. Vì tâm lý “sợ” lọt tội phạm nên nhiều vụ án chưa đủ chứng cứ để kết tội đáng lẽ ra phải tuyên bị cáo vô tội và trả tự do vậy mà trả hồ sơ điều tra bổ sung (bị cáo vẫn không được trả tự do), thậm tệ hơn là đưa ra bản án “an toàn” là chung thân trong những vụ án chỉ có thể tử hình hoặc vô tội, Kỳ án Vườn Mít là một ví dụ. Bởi vậy, muốn không xảy ra trường hợp oan sai thì phải chấp nhận bỏ lọt tội phạm trong một số trường hợp. Nếu cho rằng “bỏ lọt tội phạm” là có lỗi với người bị hại thì “để oan sai xảy ra” vừa có lỗi với người bị hại vừa có lỗi với người bị oan sai (xâm phạm nghiêm trọng đến quyền con người của họ). Cuộc sống chứ không phải giấc mơ, chúng ta phải biết đánh đổi, chọn cái này thì mất cái kia, còn tham thì chỉ có thâm. P/s: Đôi điều chia sẻ!
Nguyễn Thanh Chấn: Tự an ủi “ra tù là may lắm rồi!!!"
Ngày 4/11/2013, ông Nguyễn Thanh Chấn (thôn Me, xã Nghĩa Trung, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang) được đoàn tụ cùng gia đình trong những giọt nước mắt vui mừng sau hơn 10 năm ngồi tù oan vì tội giết người cùng bản án chung thân. Dẫu biết rằng oan, sai là điều không thể tránh khỏi trong hoạt động xét xử ở bất cứ quốc gia nào, thời đại lịch sử nào nhưng trong án oan này thì không thể chấp nhận được. Hơn 10 năm ngồi tù oan, gia đình sống trong cảnh dị nghị của hàng xóm, con cái phải bỏ học giữa chừng ... thật là đau xót biết bao. Càng đau xót cho ông Chấn và gia đình bao nhiêu thì càng đáng trách sự “ẩu tả” của kẻ nhân danh nhà nước đưa ra bản án oan, sai bấy nhiêu. Dấu vết không được thu thập đầy đủ và giám định khoa học, chưa đủ cơ sở để xác định hành vi giết người, đáng lẽ ra phải tuyên bị cáo vô tội và trả tự do vậy mà… Phải chăng là sợ lọt tội phạm? Tại sao không đặt chữ sợ oan, sai lên hàng đầu? Đã có Luật Trách nhiệm bồi thường của Nhà nước nhưng thử hỏi những khoản bồi thường đó có đủ để bồi đắp những nỗi đau mà ông Chấn và gia đình chịu đựng hơn chục năm nay? P/s: Sai thì cũng sai rồi, giọt nước mắt chỉ biết cam chịu và tự an ủi “ra tù là may lắm rồi!!!”; nhân ngày Pháp luật Việt Nam xin gửi đến cơ quan tố tụng 10 chữ “Coi chừng oan Chấn gửi đến Kỳ án Vườn Mít”.
Ép cung, dùng nhục hình tạo nên oan sai tại Sóc Trăng?
> Vụ án oan tầy đình được phát hiện Những vụ án oan sai được đưa ra ánh sáng phần lớn nhờ vào hung thủ thú nhận, và tất cả cùng chung một điểm cơ quan điều tra chủ quan duy ý chí cứ nghĩ mình biết chắc hung thủ và ép cung, dùng nhục hình với người bị oan sai. Thử hỏi, hiện tại còn bao nhiêu người đang ngồi tù oan, sai? Cơ quan tố tụng nước nhà nghĩ và hành động như thế nào về những oan sai nói trên. Sau đây là Thông tin về vụ án oan sai tại Sóc Trăng: Theo hồ sơ vụ án: Khoảng 4 giờ ngày 6-7-2013, những người đi làm đồng phát hiện thi thể ông Lý Văn Dũng (42 tuổi, ngụ tại địa phương, chạy xe ôm) gục chết trên con lộ thuộc ấp Lâm Dồ, xã Đại Ân 2. Chiếc xe máy của nạn nhân nằm ven lộ cách hiện trường không xa. Khám nghiệm tử thi, các ngành chức năng xác định nạn nhân bị đâm 7 nhát dao, trong đó có 1 vết dao đâm thẳng vào ngực và 1 vết từ trên đỉnh đầu đâm xuống. Bóp tiền và điện thoại di động của nạn nhân vẫn còn nguyên. Các ngành chức năng xác định nguyên nhân của vụ án có thể xuất phát từ hiềm khích cá nhân. Lập tức, Trần Hol (SN 1986), người từng liên quan đến vụ cố ý gây thương tích trước đó, được mời lên làm việc. Sau đó, 5 thanh niên khác là bạn bè của Hol cũng lần lượt bị công an mời lên làm việc rồi cùng bị tạm giam, khởi tố về tội “Giết người”, gồm: Trần Cua, Trần Văn Đỡ, Thạch Sô Phách, Thạch Mươl và Khâu Sóc. Riêng đối tượng nữ duy nhất trong vụ này là Nguyễn Thị Bé Diễm (quê quán Hậu Giang, làm nghề phục vụ quán nhậu tại thị trấn Lịch Hội Thượng, huyện Trần Đề) bị khởi tố về tội “Không tố giác tội phạm”. Vụ án tưởng chừng như đã xong, thậm chí ban chuyên án chuẩn bị nhận thưởng “nóng” thì bất ngờ vào giữa tháng 12-2013, Lê Thị Mỹ Duyên (ngụ TP Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang) đến Công an phường Bình Trị Đông, quận Bình Tân, TP HCM, đầu thú, thừa nhận chính cô và Nguyễn Kim Xuyến (ngụ thị trấn Trần Đề) đã giết ông Lý Văn Dũng với ý định cướp tài sản nhưng cướp không thành. Duyên khai cô và Xuyến có mối quan hệ đồng tính. Sau khi bỏ trốn lên TP HCM, do Xuyến có tình cảm với người khác nên Duyên đâm ra ghen tuông. Để trả thù, Duyên đi đầu thú với mong muốn cả hai cùng bị bắt giữ và cùng được ở bên nhau mãi mãi (!). Những lời khai của 2 đối tượng này tương đối phù hợp với hiện trường của vụ án. Cả Duyên và Xuyến đều bị tạm giam để phục vụ điều tra. Ép cung, dùng nhục hình? Trưa 1/3, Trần Hol kể ngay từ lúc bị công an mời lên làm việc, Hol đã chỉ ra nhiều chứng cứ ngoại phạm đối với bản thân anh trong đêm xảy ra vụ án. Tuy nhiên, các điều tra viên của Công an huyện Trần Đề vẫn một mực cho rằng Hol là hung thủ, thậm chí đánh anh. “Chuyển lên Công an tỉnh Sóc Trăng, tôi cũng bị đánh đến bất tỉnh... Do chịu không nổi, tôi khai nhận mình đã giết anh Dũng” - Trần Hol kể thêm. Tương tự, Thạch Sô Phách cũng kể: Lúc bị tạm giữ ở Công an huyện Trần Đề, anh bị 3 cán bộ công an thay nhau hỏi cung và đánh đập. Khi áp giải lên công an tỉnh, anh lại bị 4 cán bộ điều tra đánh tiếp. Do không chịu được nhục hình, anh cũng đã nhận tội. Anh Trần Văn Đỡ cũng bị như vậy.
Đôi mắt “khác thường” của Người học luật
Người học Luật có đôi mắt “khác thường”, sau đây là một số câu chuyện để minh chứng cho điều đó. 1/ Dương Chí Dũng chưa có tội Người thường: Dương Chí Dũng phạm phải hai tội là “Tham ô tài sản” và “Cố ý làm trái quy định nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng”. Người học Luật: Dương Chí Dũng chưa có tội. Vì “Không ai bị coi là có tội khi chưa có bản án kết tội của Toà án đã có hiệu lực pháp luật” (Căn cứ điều 9 Luật tố tụng hình sự 2003). 2/ Ông Nguyễn Thanh Chấn vẫn có tội Người thường: Ông Nguyễn Thanh Chấn được thả tự do sau 10 năm nghĩa là ông Chấn đã được giải oan và hiện tại ông Chấn vô tội. Người học Luật: Việc ông Chấn được thả tự do chỉ là “Quyết định tạm đình chỉ thi hành án đối với phạm nhân Chấn”, còn ông có bị oan hay không thì phải đợi TAND Tối cao giải quyết theo trình tự tái thẩm. Nên hiện tại ông Chấn vẫn có tội. 3/ Đám cưới chưa chắc đã nên vợ, chồng Người thường: Việc tổ chức đám cưới cho đôi “uyên ương” là nên vợ, chồng cho họ. Người học Luật: Việc tổ chức đám cưới không có giá trị pháp lý mà điểm quan trọng để xác định đôi “uyên ương” nên vợ, chồng là Giấy đăng ký kết hôn. 4/ Say rượu “làm bậy” xử nặng Người thường: Trong tình cảm người ta thường cảm thông cho những người say rượu. Người học Luật: Theo Bộ Luật Hình sự thì phạm tội trong trường hợp say rượu là tình tiết tăng nặng.
Gửi các điều tra viên vụ ông Nguyễn Thanh Chấn
Trước hết, xin chúc mừng các điều tra viên trọng vụ án ông Chấn dù tôi biết giờ đây, các anh đang vắt óc để làm sao bao biện, chối bỏ những gì các anh đã gây ra cho công dân lương thiện Nguyễn Thanh Chấn. Tôi chúc mừng các anh bởi ông Chấn đã không chết, tức là không bị tử hình và cũng không chết trong tù ngục mà hơn thế, ông Chấn còn được minh oan. Nếu ông Chấn bị tử hình hoặc chết trong tù, chắc chắn các anh, dù vô tình hay cố ý đều mang trong mình một trọng tội “trời không dung, đất không tha”. Ông Chấn sống sót trở về đã “cứu” cho lương tâm các anh (nếu có) nỗi ám ảnh suốt cuộc đời này. Thế nhưng giờ đây, ông Chấn đã gây cho các anh một “trở ngại”, đó là tố cáo các anh đã dùng nhục hình để ép cung. “Tất nhiên là phải chối” là bài báo của tác giả quen thuộc có bút danh Như Thổ, người đã nhiều năm gắn bó với ngành công an nên có thể coi đó như tiếng nói của người trong cuộc. Bài báo đã phân tích rất hay sự “tất nhiên là phải chối” này. Có lẽ, lý do để khép tội các anh có ép cung hay không chắc chắn là khó, rất khó bởi một câu quen thuộc: Chứng cứ đâu? Nói thẳng ra, đòi hỏi chứng cứ ở việc này là điều hài hước bởi nếu dùng nhục hình thì chỉ có các anh và ông Chấn biết. Ông Chấn bảo có, các anh bảo không. Còn vật chứng là các vết đánh đập, tra tấn thì thứ nhất, các anh thừa “ngón nghề” không để lại dấu vết. Vả lại qua 10 năm, vết sẹo chắc cũng đã liền da. Thế là nhân chứng không có, vật chứng cũng không có. Ông Chấn bảo có, các anh bảo không, trong khi chân lý lại chỉ có một. Nếu không khép tội được các anh thì phải khép tội ông Chấn vì đã… vu khống. Nói thế thôi chứ không phải không ai biết. Ông Chấn biết, các anh biết và trời xanh cũng biết còn dư luận thì càng biết. Đã có hàng vạn comment gửi về Dân trí cũng là hàng vạn ý kiến đều cho rằng có chuyện tra tấn ép cung. Vì vậy, tôi tin rằng 10 năm qua, nếu có dù chỉ một chút lương tri ít ỏi, thì từ sâu thẳm, lương tâm các anh không thể ngủ yên. Bởi cái tội “vu oan giá họa, bốc lửa bỏ tay người” nó lớn lắm, nó “tổn phúc” và “tổn đức” lắm. Các anh làm án nhiều, chắc các anh thừa biết, tội sát nhân không thoát khỏi lưới trời lồng lộng. Tôi nói điều này không là để thuyết phục các anh bởi làm điều đó nó ngô nghê. Các anh vốn là những chuyên gia trong lĩnh vực này. Tôi chỉ muốn nói lên những suy nghĩ chân thực của mình và chắc cũng là ý nghĩ của nhiều người. Đành rằng làm điều đó với các anh là điều quá lớn bởi đang trên đà danh vọng… Nhưng biết làm sao được, làm thì chịu, sai thì sửa và vay thì trả. Cuộc đời nếu nhìn ở một, hai hay thậm chí nhiều trường hợp thì tưởng như trời xanh không có mắt nhưng tổng thể một kiếp người thì trời luôn có mắt. Tâm anh đến đâu, tài anh đến đâu, trí anh đến đâu và phúc anh đến đâu thì được hưởng đến đấy. Giờ đây khi sự việc đã vỡ lở ra rồi, thật lòng dù biện hộ thế nào thì hình ảnh của các anh cũng tổn thương nghiêm trọng trong mắt bè bạn, đồng nghiệp và cả những người thân. Bởi khó có ai không hiểu rằng, chuyện các anh dàn dựng, ép cung là có thật. Nếu không tin tôi, các anh hãy thử nhìn những người xung quanh mà xem. Họ nhìn các anh hôm nay rất khác với các anh của ngày hôm qua. Và không chỉ thế, tôi nghĩ rằng chính các anh cũng nhận thấy mình thay đổi. Có thể nhỏ thôi, ví như các anh không còn nói to trong các cuộc họp hoặc mỗi khi gặp ai đó, các anh đều để ý xem thái độ của họ hôm nay đối với mình thế nào.., Có một bộ tộc có một tập tục rất hay, là khi một người nào đó phạm trọng tội mà tất cả mọi thành viên trong bộ tộc đó đều đồng ý tử hình thì y sẽ bị tha bổng. Lý do của họ là hãy để kẻ đó sống trong sự cô độc và nguyền rủa của mọi người. Điều này, còn ngàn lần đáng sợ hơn cái chết. Chợt nhớ câu tâm sự của Lý Nguyễn Chung sau khi tự thú, rằng “em cảm thấy nhẹ nhõm trong người” bởi suốt 10 năm qua, Chung luôn sống trong tâm trạng bị ám ảnh. Chung đã tự biến mình thành nhà tù giam cầm chính mình và giờ đây Chung hối cải. Đó là điều đáng quý trọng dẫu Chung có là kẻ sát nhân. Tiền tài, danh vọng là một tài sản nhưng sự thanh thản lương tâm cũng là một tài sản rất lớn. Con người ta sống trên đời chẳng ai trọn vẹn cả. Đừng để mỗi khi ốm đau hay tai nạn, lương tâm mình bị dằn vặt bởi câu hỏi “hay là tại bởi…” và cũng đừng để những khi như thế, người xung quanh buông lên một câu cảm thán có thể không nói thành lời: “Giời xanh có mắt!” Bài viết từ Dantri.vn, thật hay và đáng để chúng ta bình luận.
Điều để tất cả chúng ta cùng suy ngẫm …!!!...???
“Ơn Đảng, Chính phủ, tôi đã được trở về với gia đình. Ơn bố, mẹ sinh ra chỉ có một lần nhưng lần này, Đảng và Chính phủ đã sinh ra tôi lần thứ hai”. Đây là lời mà người tù oan Nguyễn Thanh Chấn tâm sự với một tờ báo ngay sau khi từ trại giam trở về nhà. Ông cảm ơn vì được hưởng những thứ đáng ra phải thuộc về mình từ rất lâu (do tạo hóa ban tặng), nhưng ông chỉ dám nghĩ đây là món quà từ Đảng và Chính phủ. … … Điều để tất cả chúng ta cùng suy ngẫm …!!!...???
NHẮM MẮT CŨNG BIẾT ÔNG CHẤN BỊ ÉP CUNG
> Nguyễn Thanh Chấn: Tự an ủi “ra tù là may lắm rồi!!!" Có ba nhóm trường hợp bị cáo nhận tội, bao gồm: - Thứ nhất, nhận tội vì bị cáo có tội. - Thứ hai, không có tội nhưng tự nguyện nhận tội (có thể nhận tội để che giấu tội phạm của người khác, mất niềm tin vào cuộc sống …) - Thứ ba, không có tội nhưng miễn cưỡng nhận tội (có thể bị uy hiếp về tinh thần hoặc bị đe dọa về thể xác … nên không thể không nhận tội). Như vậy, nhắm mắt cũng biết ông Nguyễn Thanh Chấn (người bị ở tù oan hơn 10 năm) thuộc nhóm trường hợp thứ ba. Bởi lẽ, nhóm trường hợp một không thể xảy ra, nhóm trường hợp hai thì càng không thể vì ông luôn kêu oan sau lúc nhận tội. “Sự kêu oan” của ông thể hiện rõ niềm tin vào cuộc sống, khao khát được tự do… đủ để chứng tỏ ông Chấn phải miễn cưỡng nhận tội. Tại sao phải miễn cưỡng nhận tội? Tất cả nằm ở hai chữ “ép cung”, ông Chấn cũng khai mình bị ép cung. Vậy mà các điều tra viên đều phủ nhận việc ép cung ông Chấn, rõ là nực cười, không ép cung tại sao ông Chấn nhận tội rồi kêu oan…
Người kiện đòi Nhà nước bồi thường không phải chịu án phí
Dân Luật hưởng ứng ngày “Pháp luật Việt Nam” (09/11/2013) Kinh chào các thành viên Dân Luật! BHT xin gởi bài viết tại mục này nhằm phổ biến một số điểm về Luật bồi thường trách nhiệm của Nhà nước Sở dĩ BHT chọn đề tài này là vì thời gian qua, một số trang đã đưa tin về việc Tòa bác yêu cầu đòi bồi thường của gia đình ông Vươn. Cuối tin có nội dung: “HĐXX yêu cầu gia đình ông Vươn phải nộp án phí với tổng số tiền hơn 23 triệu đồng” Thú thật, BHT cũng hoang mang và không hiểu chẳng lẽ luật lại quy định người dân yêu cầu nhà nước bồi thường lại có thể bắt người dân nộp án phí khi thua kiện hay sao? Chuyện nguyên đơn, bị đơn tranh chấp, bên nào thua kiện phải chịu án phí là bình thường trong tố tụng dân sự. Tuy nhiên, trong trường hợp giải quyết yêu cầu bồi thường trách nhiệm Nhà nước thì đây là trách nhiệm nhà nước phải làm, nếu bắt người dân phải tạm nộp án phí, mất án phí nếu bị bác yêu cầu thì thử hỏi còn ai dám đòi bồi thường nhà nước? Do vậy, BHT đã dành thời gian tìm hiểu và mừng là theo luật thì Người kiện đòi Nhà nước bồi thường không phải chịu án phí. Luật trách nhiệm bồi thường của Nhà nước được ban hành ngày 18/06/2009, có hiệu lực từ ngày 01/01/2010 Theo đó, trừ trường hợp việc bồi thường đã được giải quyết trong quá trình giải quyết khiếu nại, vụ kiện hành chính, Sau khi có văn bản xác định hành vi của người thi hành công vụ là trái pháp luật (trong hoạt động quản lý hành chính) hoặc có văn bản xác định người bị thiệt hại thuộc trường hợp được bồi thường (trong hoạt động tố tụng hình sự), Trong vòng 2 năm, người bị thiệt hại có quyền yêu cầu bồi thường. Yêu cầu bồi thường trước tiên sẽ gởi đến cơ quan có trách nhiệm giải quyết bồi thường (cơ quan của người thi hành công vụ) theo trình tự và thời hạn như sau: - Nhận đơn và thông báo thụ lý: 5 ngày làm việc - Xác minh thiệt hại: 20 – 40 ngày - Tổ chức thương lượng: trong vòng 30 ngày sau khi xác minh thiệt hại xong - Quá trình thương lượng: không quá 45 ngày - Ra quyết định giải quyết bồi thường: trong vòng 10 ngày sau khi kết thúc quá trình thương lượng * Nếu người đòi bồi thường đồng ý với quyết định: quyết định sẽ có hiệu lực sau 15 ngày, kể từ ngày người đòi bồi thường nhận được quyết định. Và sau khi quyết định có hiệu lực, người bị thiệt hại sẽ không còn quyền khởi kiện tại TA. * Nếu 10 ngày sau khi kết thúc quá trình thương lượng mà cơ quan giải quyết bồi thường vẫn không ra quyết định, hoặc nếu không đồng ý với quyết định, trong 15 ngày, người đòi bồi thường có quyền khởi kiện ra tòa án cấp huyện nơi cư trú, làm việc của người bị thiệt hại, hoặc, nơi thiệt hại xảy ra (có thể lựa chọn tùy ý). Khoản 2 điều 23 của Luật trách nhiệm bồi thường của Nhà nước quy định: Thủ tục giải quyết yêu cầu bồi thường tại Toà án được thực hiện theo quy định của pháp luật về tố tụng dân sự Khoản 2 điều 24 của Luật trách nhiệm bồi thường của Nhà nước quy định: Thủ tục giải quyết yêu cầu bồi thường trong quá trình giải quyết vụ án hành chính được áp dụng theo quy định của pháp luật về thủ tục giải quyết các vụ án hành chính Đặc biệt, điều 64 của Luật trách nhiệm bồi thường của Nhà nước quy định: 1. Khi thực hiện quyền yêu cầu bồi thường thiệt hại thuộc trách nhiệm của Nhà nước theo quy định của Luật này, người bị thiệt hại không phải nộp lệ phí, án phí và các loại phí khác. 2. Không thu thuế thu nhập cá nhân, thuế thu nhập doanh nghiệp đối với khoản tiền bồi thường mà người bị thiệt hại được nhận. Như vậy, trong trường hợp gia đình ông Đoàn Văn Vươn thực hiện quyền kiện đòi bồi thường thiệt hại do quyết định của UBND huyện Tiên Lãng gây ra thì họ hoàn toàn không phải đóng bất kỳ khoản phí nào. (Thủ tục thì theo tố tụng nhưng án phí thì theo Luật bồi thường trách nhiệm Nhà nước) Và liên tưởng tiếp, nếu ông Nguyễn Thanh Chấn được bồi thường do bản án oan sai, thì ông cũng không bị đánh thuế thu nhập cá nhân cho khoản bồi thường đó. Quay lại với bài báo về 23 triệu đồng tiền án phí của vụ khiếu kiện thì BHT hi vọng là các cơ quan chức năng cần có thông tin rõ và chính xác, để người dân không bị hoang mang hay hiểu sai về pháp luật như hiện nay. Rất cảm ơn các cô, chú, anh, chị, em đã đọc bài viết của BHT Nếu đồng ý với ý kiến của BHT, xin hãy nhấn vào nút like; hoặc nếu có bất kỳ ý kiến thảo luận nào xin hãy gởi bài tại đây. Ngoài ra, bài viết nhằm hưởng ứng ngày Pháp Luật Việt Nam, có mục đích public, vì vậy mọi người có thể tự do mang về trang nhà mình hoặc trang nhà khác mà mình tham gia để đăng bài nhé. Chúc cả nhà một ngày bình yên!
Không để oan sai và bỏ lọt tội phạm – chỉ là giấc mơ?
> “Vô tội + Tử hình = Chung thân” > Nguyễn Thanh Chấn: Tự an ủi “ra tù là may lắm rồi!!!" Bộ luật tố tụng hình sự 2003 quy định “không để lọt tội phạm, không làm oan người vô tội”, ý nghĩa rất hay song thực tế khó lòng giải quyết được. Hoạt động tố tụng là việc đi ngược dòng thời gian để tìm ra sự thật khách quan, song nhận thức của con người là có hạn nên một số trường hợp không thể hoặc chưa thể truy ra sự thật. Tuy nhiên, dưới sức ép không để lọt tội phạm dễ dẫn đến hiện tượng “giết nhằm hơn bỏ sót”, vậy là oan sai lại xảy ra. Nguyễn Thanh Chấn (ở tù oan hơn 10 năm) là một điển hình của việc này. Vì tâm lý “sợ” lọt tội phạm nên nhiều vụ án chưa đủ chứng cứ để kết tội đáng lẽ ra phải tuyên bị cáo vô tội và trả tự do vậy mà trả hồ sơ điều tra bổ sung (bị cáo vẫn không được trả tự do), thậm tệ hơn là đưa ra bản án “an toàn” là chung thân trong những vụ án chỉ có thể tử hình hoặc vô tội, Kỳ án Vườn Mít là một ví dụ. Bởi vậy, muốn không xảy ra trường hợp oan sai thì phải chấp nhận bỏ lọt tội phạm trong một số trường hợp. Nếu cho rằng “bỏ lọt tội phạm” là có lỗi với người bị hại thì “để oan sai xảy ra” vừa có lỗi với người bị hại vừa có lỗi với người bị oan sai (xâm phạm nghiêm trọng đến quyền con người của họ). Cuộc sống chứ không phải giấc mơ, chúng ta phải biết đánh đổi, chọn cái này thì mất cái kia, còn tham thì chỉ có thâm. P/s: Đôi điều chia sẻ!
Nguyễn Thanh Chấn: Tự an ủi “ra tù là may lắm rồi!!!"
Ngày 4/11/2013, ông Nguyễn Thanh Chấn (thôn Me, xã Nghĩa Trung, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang) được đoàn tụ cùng gia đình trong những giọt nước mắt vui mừng sau hơn 10 năm ngồi tù oan vì tội giết người cùng bản án chung thân. Dẫu biết rằng oan, sai là điều không thể tránh khỏi trong hoạt động xét xử ở bất cứ quốc gia nào, thời đại lịch sử nào nhưng trong án oan này thì không thể chấp nhận được. Hơn 10 năm ngồi tù oan, gia đình sống trong cảnh dị nghị của hàng xóm, con cái phải bỏ học giữa chừng ... thật là đau xót biết bao. Càng đau xót cho ông Chấn và gia đình bao nhiêu thì càng đáng trách sự “ẩu tả” của kẻ nhân danh nhà nước đưa ra bản án oan, sai bấy nhiêu. Dấu vết không được thu thập đầy đủ và giám định khoa học, chưa đủ cơ sở để xác định hành vi giết người, đáng lẽ ra phải tuyên bị cáo vô tội và trả tự do vậy mà… Phải chăng là sợ lọt tội phạm? Tại sao không đặt chữ sợ oan, sai lên hàng đầu? Đã có Luật Trách nhiệm bồi thường của Nhà nước nhưng thử hỏi những khoản bồi thường đó có đủ để bồi đắp những nỗi đau mà ông Chấn và gia đình chịu đựng hơn chục năm nay? P/s: Sai thì cũng sai rồi, giọt nước mắt chỉ biết cam chịu và tự an ủi “ra tù là may lắm rồi!!!”; nhân ngày Pháp luật Việt Nam xin gửi đến cơ quan tố tụng 10 chữ “Coi chừng oan Chấn gửi đến Kỳ án Vườn Mít”.