Đây là phương pháp thường xuyên được áp dụng. Theo phương pháp này, các bên sẽ liệt kê trong điều khoản bất khả kháng và hardship một loạt các sự kiện cho phép bên bị ảnh hưởng bởi sự kiện bất khả kháng hardship sẽ được miễn trách nhiệm, đàm phán lại hợp đồng hoặc kéo dài thời gian thực hiện hợp đồng
Một điều khoản như vậy sẽ được xây dựng theo hướng sau:
“Một bên bị ảnh hưởng bởi một trong những sự kiện được liệt kê dưới đây mà không thể thực hiện được nghĩa vụ hợp đồng thì sẽ được miễn trách nhiệm: hỏa hoạn, lũ lụt, động đất, sóng thần, chiến tranh, bạo loạn, cấm vận, bao vây hoặc các hạn chế khác của chính phủ về xuất khẩu hay nhập khẩu…"
Ưu điểm của cách tiếp cận này là rõ ràng, cụ thể, các bên sẽ không phải mất thời gian tranh cãi, giải thích, chỉ cần thuộc đúng trường hợp được liệt kê trong điều khoản này là bên bị ảnh hưởng sẽ được miễn trách nhiệm.
Tuy nhiên, một nhược điểm của cách tiếp cận này là dù có kinh nghiệm phong phú đến đâu, các bên cũng không thể lường trước được các tình huống xảy ra trong thực tế. Và, dù rằng tình huống đó có đầy đủ đặc điểm của một sự kiện bất khả kháng nhưng bên bị ảnh hưởng không được miễn trách nhiệm.
Ví dụ, nếu áp dụng điều khoản trên, một trận "bão" xảy ra đã làm tốc mái và hư hỏng nặng nhà máy của bên bán làm cho bên bán không thể tập kết và giao hàng đúng hạn hợp đồng. Trong trường hợp này “bão" đã bị bỏ sót khỏi điều khoản bất khả kháng nên bên bán có thể không được miễn trách nhiệm.